Chương II - Hai Kệ
-ooOoo-
(CXXI) Utara (Thera. 18)
Trong thời đức Phật hiện
tại, ngài sanh ở Ràjagaha (Vương Xá), con một Bà-la-môn có danh tiếng,
được đặt tên là Uttara. Ngài thông suốt giáo điển Vệ-đà, và có danh
tiếng về gia tộc, về dung sắc, về thông minh, về đức hạnh. Vassakàra, một vị bộ trưởng có danh ở Magadha (Ma-kiệt-đà), thấy những
thành tích của ngài, muốn gả con gái cho ngài, nhưng ngài đã thiên về hạnh giải
thoát nên đã từ chối và ngài đến nghe ngài Sàriputta(Xá-lợi-phất)
thuyết giảng. Với lòng tin, ngài xuất gia, làm tròn bổn phận của người Sa-di,
hầu hạ Tôn giả Sàriputta.
Một hôm, Tôn giả Sàriputta bị bệnh, Uttara đi tìm một y sĩ chữa
bệnh, ngài đặt bình bát ngài trên bờ hồ để xuống hồ nước súc miệng. Một người
ăn trộm, bị lính đuổi, chạy ra khỏi cửa thành, khi chạy ngang liền quăng bỏ các
châu báu đánh cắp vào trong bình bát của người Sa-di và bỏ chạy. Khi các người
lính đến, thấy đồ châu báu trong bình bát của ngài liền bắt ngài đưa đến
Bà-la-môn Vassakàra để trừng phạt ngài.
Ðức Phật nhận thấy thiền
quán của ngài đã chín muồi, nên đi đến ngài, đặt nhẹ tay trên đầu ngài và nói:
'Ðây là kết quả nghiệp trước của Thầy, Thầy cần phải chấp nhận nhờ sức mạnh suy
tư'. Rồi Thế Tôn thuyết pháp cho ngài, Uttara vì nhờ đức Phật đặt nhẹ
tay trên đầu, tâm tư được phấn khởi, nhờ thiền quán chín muồi, nhờ uy nghi đức
độ của bậc Ðạo Sư, ngài cảm thọ hỷ lạc, đoạn tận các uế nhiễm, chứng sáu thắng
trí. Vươn mình lên khỏi cột trụ, ngài đứng trên hư không, hiển hiện thần thông
vì lòng từ mẫn đối với kẻ khác. Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, các
vết thương của ngài được lành hẳn khi được các Tỷ-kheo khác hỏi: 'Thưa Hiền
giả, làm sao khi Hiền giả đau khổ như vậy, Hiền giả có thể phát triển thiền
quán?'. Ngài trả lời 'Khi tôi thấy rõ được sự đau khổ của mình tái sanh, và
tánh nhân duyên sanh của sự vật, thời sự nguy hiểm của sự đau khổ ít hơn, hiện
tại không ngăn tôi phát triển thiền quán và chứng được kết quả.
121. Không có gì có mặt,
Lại thường còn mãi mãi,
Không có các hành gì,
Lại thường hằng thường trú.
Các uẩn được khởi lên,
Ðến đời khác diệt vong.
Lại thường còn mãi mãi,
Không có các hành gì,
Lại thường hằng thường trú.
Các uẩn được khởi lên,
Ðến đời khác diệt vong.
122. Biết được nguy hiểm
này,
Ta không muốn sanh hữu,
Từ bỏ tất cả dục,
Ta chứng lậu hoặc tận.
Ta không muốn sanh hữu,
Từ bỏ tất cả dục,
Ta chứng lậu hoặc tận.
(CXXII) Pindola-Bhàradvàja (Thera. 18)
Trong thời đức Phật hiện
tại, ngài sanh làm con của vị giáo sĩ của vua Udena xứKosambi, được đặt tên là Bhàradvàja. Sau khi học tập ba tập Vệ-đà, dạy các bài chú, bài tụng rất
thành công cho các thanh niên Bà-la-môn, ngài chán ngấy với công việc đang làm.
Từ giã họ, ngài đi đến Ràjagaha (Vương Xá), thấy chúng Tỷ-kheo được trọng vọng
cúng dường, ngài xuất gia. Với phương pháp Phật dạy, ngài tiết độ trong ăn uống
và chứng được sáu thắng trí.
Ngài tuyên bố trước mặt
đức Bổn Sư rằng ngài sẵn sàng trả lời tất cả những câu hỏi của Tỷ-kheo nào nghi
ngờ đến con đường và kết quả, như vậy, ngài rống tiếng rống con sư tử, đức Phật
nói về ngài như sau: 'Trong các đệ tử của Ta rống tiếng rống con sư tử,Pindola
Bhàradvàja là đệ nhất'.
Rồi một người bạn cũ đến
thăm ngài, một Bà-la-môn có tánh keo kiết. Vị Trưởng lão khuyên bạn nên cúng
dường chúng Tăng. Vì bạn ngài tin rằng ngài cũng ích kỷ và nghĩ đến tư lợi, nên
ngài dùng bài kệ để giáo giới bạn ngài:
123. Nói về đời sống
này,
Không phải không có luật,
Nhưng các món đồ ăn,
Không có gì gần tâm
Do có các món ăn,,
Thân thể được tồn tại,
Thấy vậy, ta bộ hành,
Tìm kiếm các món ăn.
Không phải không có luật,
Nhưng các món đồ ăn,
Không có gì gần tâm
Do có các món ăn,,
Thân thể được tồn tại,
Thấy vậy, ta bộ hành,
Tìm kiếm các món ăn.
124. Bậc trí kinh nghiệm
rằng:
Thật sự là đám bùn,
Ðảnh lễ và cúng dường,
Xuất phát tự gia đình,
Như mũi tên tế nhị,
Rất khó nhổ được ra,
Cũng vậy với kẻ ngu,
Cung kính khó từ bỏ.
Thật sự là đám bùn,
Ðảnh lễ và cúng dường,
Xuất phát tự gia đình,
Như mũi tên tế nhị,
Rất khó nhổ được ra,
Cũng vậy với kẻ ngu,
Cung kính khó từ bỏ.
(CXXIII) Valliya (Thera. 18)
Trong thời đức Phật hiện
tại, ngài sanh ở Sàvatthi (Xá-vệ), con một Bà-la-môn tên tuổi, được đặt
tên là Valliya. Khi đến tuổi trưởng thành, làm chủ được các căn,
ngài làm bạn với người có giới đức. Rồi ngài đi đến Thế Tôn, khởi lòng tin,
xuất gia, phát triển thiền quán, chứng quả A-la-hán. Nghĩ đến quá khứ với các
sự vật thế tục, ham muốn, và như thế nào nhờ Thánh đạo, ngài thoát ly các chi
phối ấy, ngài nói lên chánh trí của ngài:
125. Trong chòi nhỏ, năm
cửa,
Có con khỉ đi vào,
Loanh quanh từng cửa một,
Nó va chạm từng giây!
Có con khỉ đi vào,
Loanh quanh từng cửa một,
Nó va chạm từng giây!
126. Này khỉ, hãy dừng
lại!
Chớ có chạy như vậy,
Ngươi không còn như trước,
Trí tuệ cầm giữ ngươi,
Ngươi đâu còn có thể,
Ði xa như trước được.
Chớ có chạy như vậy,
Ngươi không còn như trước,
Trí tuệ cầm giữ ngươi,
Ngươi đâu còn có thể,
Ði xa như trước được.
(CXXIV) Gangàtiriya (Thera. 18)
Trong thời đức Phật tại
thế, ngài sanh ở Sàvatthi làm con một thị dân, được đặt tên làDatta.
Trong đời sống thế tục, vì ngu si ngài phạm lỗi lầm, biết được lỗi lầm của
mình, ngài sanh sầu khổ và xuất gia. Hối hận vì hành vi của mình, ngài chọn đời
sống khổ hạnh, ở trên bờ sông Hằng, làm một chòi lá để ở; do vậy, ngài được gọi
là Gangàtiriya(người ở trên bờ sông Hằng). Ngài nguyện không nói với một ai, như
vậy cả năm, ngài không thốt ra một lời nào. Trong năm thứ hai, một nữ nhân
trong làng thường cúng dường ngài, muốn biết ngài có câm hay không khi dâng sữa
cúng dường, làm đổ sữa ra ngoài. Ngài mới nói: 'Thôi vừa rồi, bà chị'. Nhưng
đến năm thứ ba, ngài chứng quả A-la-hán, ngài nói lên chánh trí của ngài ngang
qua lời bài kệ, tán thán hạnh cũ của ngài:
127. Trên bờ sông Hằng
Hà,
Dùng ba lá thốt nốt,
Ta dựng lên cho ta
Một chòi lá nho nhỏ,
Bát ta là cái ghè,
Dùng cúng sữa người chết,
Còn y áo của ta
Lượm chắp từ đống rác.
Dùng ba lá thốt nốt,
Ta dựng lên cho ta
Một chòi lá nho nhỏ,
Bát ta là cái ghè,
Dùng cúng sữa người chết,
Còn y áo của ta
Lượm chắp từ đống rác.
128. Suốt hai năm sống
vậy.
Ta chỉ nói một chữ,
Trong khoảng năm thứ ba,
Khối si ám tan tành.
Ta chỉ nói một chữ,
Trong khoảng năm thứ ba,
Khối si ám tan tành.
(CXXV) Ajina (Thera. 18)
Trong thời đức Phật hiện
tại, ngài sanh ở Sàvatthi, trong gia đình một Bà-la-môn nghèo, và khi
sanh ngài được đặt trong một tấm da dê rừng, do vậy được đặt tên là Ajina. Sống trong sự bần cùng, ngài chứng kiến uy nghi đức độ của đức
Phật khi tinh xá Kỳ Viên được dâng cúng. Khởi lòng tin, ngài xuất gia và không
bao lâu, chứng được pháp Thượng nhân, khi chứng được quả A-la-hán, vì nghiệp
duyên quá khứ, ngài không được cung kính và biết đến. Một số Sa-di không biết
khinh thường ngài, ngài làm họ dao động với bài kệ:
129. Nếu chứng được Ba
minh,
Ðoạn tử, không lậu hoặc,
Vị ấy vẫn có thể,
Không được người biết đến,
Và kẻ ngu không biết,
Có thể sanh khinh thường.
Ðoạn tử, không lậu hoặc,
Vị ấy vẫn có thể,
Không được người biết đến,
Và kẻ ngu không biết,
Có thể sanh khinh thường.
130. Khi người ấy nhận
được
Ðồ ăn uống cúng dường,
Dẫu cho có ác pháp,
Vẫn được họ kính trọng.
Ðồ ăn uống cúng dường,
Dẫu cho có ác pháp,
Vẫn được họ kính trọng.
(CXXVI) Melajina (Thera. 19)
Trong thời đức Phật hiện
tại, ngài sanh ở Benares (Ba-la-nại), trong gia đình một hoàng tộc, tên
là Melajina, học giỏi và hạnh đức có tiếng khắp trong nước. Khi Thế Tôn ở
Ba-la-nại, tại Isipatana (chư Tiên đọa xứ), Melajina đến nghe Ngài thuyết pháp, khởi lòng tin, xuất
gia và chứng quả A-la-hán. Khi các Tỷ-kheo hỏi làm sao ngài chứng được pháp
Thượng nhân, ngài rống lên tiếng rống con sư tử:
131. Khi ta nghe Chánh
pháp,
Bậc Ðạo Sư thuyết giảng,
Ta thắng tri nghi hoặc,
Bậc toàn trí, toàn thắng.
Bậc Ðạo Sư thuyết giảng,
Ta thắng tri nghi hoặc,
Bậc toàn trí, toàn thắng.
132. Ðối vị trưởng lữ
đoàn,
Với vị đại anh hùng,
Trong các bậc đánh xe
Bậc tối thắng vô thượng,
Ðối con đường, lộ trình
Ta không có nghi hoặc.
Với vị đại anh hùng,
Trong các bậc đánh xe
Bậc tối thắng vô thượng,
Ðối con đường, lộ trình
Ta không có nghi hoặc.
(CXXVII) Ràdha (Thera. 19)
Trong thời đức Phật tại
thế, ngài sanh ở Ràjagaha (Vuơng Xá), là người Bà-la-môn. Trong khi ngài
lớn tuổi, ngài không làm được bổn phận của ngài. Không được chấp nhận, ngài đi
đến Thế Tôn, nói lên những ước muốn của ngài. Bậc Ðạo Sư thấy được những điều
kiện căn bản được đầy đủ, nên bảo Sàriputta chấp nhận ngài xuất gia.
Không bao lâu, ngài chứng quả A-la-hán. Sau đó, ngài sống gần bên bậc Ðạo Sư,
trở thành một vị thuyết giảng đột xuất nhờ những lời thuyết giảng của bậc Ðạo
Sư. Một hôm, thấy rõ vì sao không khéo tự huấn luyện chế ngự khiến các dục vọng
có thể sanh khởi, ngài nói lên bài kệ để khích lệ giáo giới:
133. Như mái nhà vụng
lợp,
Mưa dễ thấm ướt vào,
Cũng vậy, tâm vụng tu
Tham ái được xâm nhập.
Mưa dễ thấm ướt vào,
Cũng vậy, tâm vụng tu
Tham ái được xâm nhập.
134. Như mái nhà khéo
lợp
Mưa không thể thấm vào,
Cũng vậy, tâm khéo tu
Tham ái không xâm nhập.
Mưa không thể thấm vào,
Cũng vậy, tâm khéo tu
Tham ái không xâm nhập.
(CXXVIII) Suràdha (Thera. 19)
Trong thời đức Phật hiện
tại, ngài sanh làm em trai của vị Ràdha, vâng theo gương của
người anh, ngài xuất gia và chứng quả A-la-hán. Ðể nêu rõ sự hướng dẫn các giới
luật, ngài nói lên chánh trí của mình như sau:
135. Sanh của ta đã tận,
Chiến thắng dạy, làm xong,
Lưới danh được đoạn diệt,
Gốc sanh hữu nhổ lên.
Chiến thắng dạy, làm xong,
Lưới danh được đoạn diệt,
Gốc sanh hữu nhổ lên.
136. Mục đích hạnh xuất
gia,
Bỏ nhà, sống không nhà,
Ðích ấy đã đạt được,
Mọi kiết sử, diệt xong.
Bỏ nhà, sống không nhà,
Ðích ấy đã đạt được,
Mọi kiết sử, diệt xong.
(CXXIX) Gotama (Thera. 19)
Trong thời đức Phật hiện
tại, ngài sanh ở Ràjagaha (Vương Xá), trong một gia đình Bà-la-môn, được
đặt tên là Gotama. Khi còn trẻ, ngài giao du với kẻ không tốt,
bao nhiêu tài sản ngài cho một kỹ nữ. Hối hận nếp sống bất chính của mình, ngài
mơ thấy hình ảnh bậc Ðạo Sư đang ngồi, với tâm tư hiểu biết tâm trạng của ngài.
Bậc Ðạo Sư biết được tiến bộ của ngài, sự thành tựu các nhân duyên thiết yếu,
nên thuyết pháp cho ngài. Ngài khởi lòng tin, xuất gia, chứng quả A-la-hán, khi
con dao đụng đến tóc ngài, khi ngài đang thọ hưởng lạc thiền định và quả giải
thoát. Một cư sĩ hỏi ngài về tài sản của ngài, ngài thú nhận ngài sống không
được nghiêm túc, sống phi Phạm hạnh, và với sự trong sạch hiện tại không có dục
vọng, ngài nói lên chánh trí của ngài:
137. Bậc ẩn sĩ nằm ngủ,
Sống an lạc hạnh phúc,
Họ không bị nữ nhân,
Trói buộc và chi phối.
Nữ nhân, phải luôn luôn
Phòng hộ và chế ngự.
Sự thật về nữ nhân,
Thật khó được chấp nhận.
Sống an lạc hạnh phúc,
Họ không bị nữ nhân,
Trói buộc và chi phối.
Nữ nhân, phải luôn luôn
Phòng hộ và chế ngự.
Sự thật về nữ nhân,
Thật khó được chấp nhận.
138. Hỡi này các dục
vọng,
Ta quyết giết các ngươi,
Nay chúng ta đối ngươi,
Không còn gì nợ nần,
Chúng ta nay đi đến
Cảnh giới gọi Niết bàn,
Ði đến tại chỗ ấy
Không còn có sầu muộn.
Ta quyết giết các ngươi,
Nay chúng ta đối ngươi,
Không còn gì nợ nần,
Chúng ta nay đi đến
Cảnh giới gọi Niết bàn,
Ði đến tại chỗ ấy
Không còn có sầu muộn.
(CXXX) Vasabha (Thera. 19)
Trong thời đức Phật hiện
tại, ngài sanh ở Vesàli, con vị vua địa phương Licchavì. Ðược cảm hóa bởi uy nghi đức độ của đức Phật khi Ngài đến thăm Vesàli, ngài xuất gia, không bao lâu chứng quả A-la-hán.
Biết ơn những ai ủng hộ ngài, ngài không có từ chối những vật dụng được cúng
dường và hưởng thọ các vật cúng dường ấy. Người thường dâng cho ngài thích thọ
hưởng, nhưng ngài không để ý những lời phê bình ấy.
Gần ngài có một vị
Tỷ-kheo giả dối, lừa gạt quần chúng bằng cách giả dối sống thiểu dục tri túc,
do vậy được quần chúng tôn trọng. Rồi thiên chủ Sakka (Ðế thích) thấy được sự giả dối này, đi đến Trưởng lão Vasabha hỏi: 'Thưa Tôn giả, kẻ giả dối kia sao lại làm vậy?'. Ngài trả lời
với bài kệ, chỉ trích kẻ ác bất thiện kia:
139. Trước nó giết tự
ngã,
Sau nó giết người khác,
Họ khéo giết tự ngã,
Như chim mồi, mồi chim.
Sau nó giết người khác,
Họ khéo giết tự ngã,
Như chim mồi, mồi chim.
140. Không phải
Bà-la-môn,
Với dung sắc bên ngoài,
Bà-la-môn chính thống,
Phải dung sắc bên trong,
Với ai, làm ác nghiệp,
Người ấy là hắc nhân,
Là chồng của Sujà.
Với dung sắc bên ngoài,
Bà-la-môn chính thống,
Phải dung sắc bên trong,
Với ai, làm ác nghiệp,
Người ấy là hắc nhân,
Là chồng của Sujà.
0 Komentar